Trận Mộ Ðức-Quảng Ngãi và cái chết của một vị tiểu đoàn trưởng TQLCVN, 6/1966
Monday, May 04, 2009
Nằm tại núi Thiên Ấn, bên cầu Trà Khúc, Quảng Ngãi, Tiểu đoàn 5/TQLC chúng tôi biệt phái cho Quân đoàn 2, Vùng 2 chiến thuật tính đến nay đã hơn 1 tháng. Theo chúng tôi được biết tình hình Quảng Ngãi hiện tại cũng chẳng có chi đáng quan ngại, mặc dù trước đây Quảng Ngãi là nơi hang ổ của quân Cộng Sản, nhưng những quận nổi tiếng nhất của Quảng Ngãi như Nghĩa hành, Mộ đức, Ðức phổ... đã được tạm thời bình định, áp lực địch đã giảm rất nhiều, nhưng theo những nguồn tin bán chính thức chúng tôi nghe được là chúng tôi được biệt phái ra đây, mục đích không phải vì áp lực nặng của địch mà là vì áp lực của phong trào xuống đường, biểu tình, chống đối chính phủ của Phật Giáo, dưới sự chỉ đạo của Thích Trí Quang và đồng bọn.
Ngay trong những ngày đầu tiên đến đây, chúng tôi có nghe sầm xì từ những anh em binh sĩ quê quán tại địa phương là đã có một Tiểu đoàn Ðịa phương quân ly khai, kéo nhau ra Huế để hỗ trợ cho đồng bào Phật tử xuống đường, chống chính phủ. Bằng chứng rõ rệt hơn là đồng bào quanh vùng chúng tôi đóng quân, biểu lộ nhiều hành động kém thân thiện và không ngần ngại gọi thẳng thừng chúng tôi là lính Thiệu, Kỳ...
Tôi còn nhớ, có một đêm, Trung úy Nguyễn Ðăng Hòa và tôi có đến thăm, đàm đạo cùng vị Thượng tọa chủ trì chùa Thiên Ấn. Trước mặt chúng tôi, vị chủ trì nầy không ngớt lên án Chính quyền Miền Nam, biểu lộ nhiều cử chỉ, hành động kém thân thiện mặc dù chúng tôi rất mực cung kính Ông. Một chứng minh khác nữa là trong suốt hơn tháng qua, chúng tôi chỉ có vài cuộc hành quân lục soát lẻ tẻ, không quan trọng. Ở TQLC, chúng tôi ai cũng hiểu rằng mỗi khi TQLC ra quân đến đâu, nhất định là chỗ đó phải là nơi chiến trường đang xảy ra thật khốc liệt, không bao giờ có chuyện TQLC hành quân chỉ với mục đích khơi khơi là lục soát!! Ðây là chuyện khác thường mà Anh em trong Tiểu đoàn ai cũng thấy rõ.
Tuần cuối tháng 6/1966, ngay những ngày đầu tuần, tất cả Tiểu đoàn, không khí bỗng dưng nhộn nhịp sôi động hẳn lên khi chúng tôi được lệnh chuẩn bị 2 hôm nữa, chúng tôi sẽ được về lại Sàigòn. Anh em binh sĩ đổ xô đi mua quà kỷ niệm. Hai thứ được ưa chuộng nhất là nón lá bài thơ của Huế và Mè xửng, kẹo gương đặc sản địa phương Quảng ngãi. Nhìn binh nhì Nguyễn Văn Tỵ, tỉ mỉ gói những phong kẹo gương, cột chặt lại mấy cái nón lá bài thơ với gương mặt rạng rỡ, tôi bỗng vui lây với cái vui hồn nhiên của hắn. Tỵ là đệ tử ruột của tôi, tôi giữ hắn lại bên tôi vì trường hợp đặc biệt, Tỵ mới vừa tròn 17 tuổi, muốn tình nguyện vào TQLC, hắn phải khai gian thêm 1 tuổi. Mồ côi cả cha lẫn mẹ khi mới 13, Tỵ sống nhờ người chị lớn hơn 3 tuổi, tảo tần, đùm bọc. Thấy chị quá gian khổ, Tỵ không đành lòng, phải khai gian tuổi để được vào TQLC. Hắn cho tôi biết đây là món quà đầu tiên mà hắn có được dành đặc biệt để riêng tặng cho chị!! Chính vì còn quá trẻ, trông rất tội, tôi đã giữ lại không đưa ra Tiểu đội tác chiến, hy vọng một chút gì may mắn dành cho cái ngây thơ của hắn...
Buổi chiều, trong khi tôi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê bên quán cóc dựng bên bờ sông Trà khúc, thả hồn mênh mang theo lượn nước lững lờ, mơ màng nghĩ đến những ngày vui sau ngày mai, khi trở lại Sài gòn thì Thượng sĩ thường vụ Ðại đội đến mời tôi về Ðại đội họp gấp. Ngạc nhiên, tôi hỏi Thượng sĩ biết họp có chuyện gì? ông ta chỉ lắc đầu:
- Dường như là chuẩn bị hành quân ngày mai, tôi cũng không rỏ lắm.
- Ủa, ngày mai mình có lệnh về Sài gòn mà??
Thượng sĩ già thường vụ chỉ lắc đâu, quày quả bỏ đi.
Tôi hối hả đến chỗ Ông già Huệ (Ðại úy Võ Trí Huệ, Ðại đội trưởng ÐÐ1/TÐ5 TQLC ) đến nơi tôi thấy Nguyễn Ngọc Tư (Tư Lựu Ðạn Trung đội trưởng trung đội 2), Ngô Ðình Lợi (Trung đội trưởng, trung đội 3), 2 thằng bạn cùng khoá 20/VBDL với tôi, Trần Văn Hên (Hên Ðui, Trung đội trưởng, trung đội súng nặng) đã có mặt.
Chúng tôi được phát mỗi thằng một phóng đồ hành quân. Với nét mặt đầy bất mãn, cộng thêm với những cái khắc khổ sẵn có, Ð/u ÐÐT cho biết là Bộ tư lệnh SÐ2/BB yêu cầu chúng ta ở lại thêm một ngày, giúp họ thêm một lần hành quân lục soát trước khi rời khỏi nơi đây... Cuộc hành quân thực là đơn giản, Tiểu đoàn sẽ nhảy trực thăng vào một ngôi làng, nằm dọc theo bờ sông vệ, thuộc quân Mộ đức, khoảng 2 cây số Ðông của Quốc lộ 1. Tiểu đoàn sẽ cho lục soát từ đó thẳng ra Quốc lộ 1. Ðến Quốc lộ 1 là chấm dứt cuộc hành quân, sẽ có xe GMC của SÐ2, đón về lại núi Thiên ấn.
Lực lượng địch, được cho biết là có khoảng hơn trung đội du kích, thường hay khuấy phá, có thể có tăng cường quân chính qui, không rõ cấp số.
Phần bạn, có một Tiểu đoàn Ðịa phương quân nằm án ngữ, cách Quốc lộ 1 vài trăm thước, cũng là thành phần trừ bị cho Tiểu đoàn.
Lệnh: mang theo một ngày cơm vắt, dự trù sẽ chấm dứt sớm trong ngày, chỉ cần mang theo trang bị hỏa lực cá nhân, không mang theo ba lô, đồ ngủ cồng kềnh...
Ðại úy Ðại đội trưởng nhấn mạnh: Ðây là vùng dân cư, tuy còn là xôi đậu, nhưng cấm không được phá hoại, làm thiệt hại tài sản của dân, phải tuyệt đối thận trọng vì có thể bọn du kích trà trộn, bất ngờ gây thiệt hại cho ta.
Kế hoạch hành quân được Ðại úy Võ Trí Huệ cho biết, dự trù như sau:
Tiểu đoàn sẽ trực thăng vận, đổ quân làm 2 cánh vào khoảng trống của 2 bên bìa làng...
Từ nơi đổ quân đi ra, phía bên trái là sông Vệ, dân chúng ở nối dài dọc theo bờ sông, chiều ngang của làng không quá 200 mét, xa về bên phái có rặng núi thấp, nhấp nhô (Tôi không nhớ tên là núi gì). Ðể nhanh chóng chấm dứt cuộc hành quân, Tiểu đoàn chia ra làm 2 cánh, tiến song song. Bên trái, cạnh bờ sông, do Ðại úy Phạm Nhã, Tiểu đoàn phó chỉ huy, cánh phải, do đích thân Tiểu đoàn trưởng, Thiếu tá Dương Hạnh Phước chỉ huy. Cánh quân bên phải, đi đầu là Ðại đội 4, Trung úy Dương Bửu Long, Ðại đội trưởng, với sự phụ giúp của Thiếu úy Lê Ðình Quý, Ðại đội phó, kiêm Trung đội trưởng. Kế tiếp là Bộ chỉ huy Tiểu đoàn với Trung đội Quân báo, theo sau là Ðại đội 2, Trung úy Nguyễn Văn Phán, Ðại đội trưởng, Ðại đội phó: không nhớ. Phía cánh trái, đi đầu là Ðại đội 1, Ðại úy Võ Trí Huệ, Ðại đội trưởng, Trung úy Nguyễn Ðăng Hòa/ Hòa râu, Ðại đội phó, phía sau là Bộ chỉ huy nhẹ Tiểu đoàn, Ðại úy Phạm Nhã, Tiểu đoàn phó và sau cùng là Ðại đội 3, Trung úy Nguyễn Ðình Thủy /Khóa 16 VBDL, Ðại đội trưởng, Thiếu úy Lê Quí Bình /Khóa 19 VBDL, Ðại đội phó.- Ngày mai, tất cả phải sẵn sàng lúc 5 giờ sáng để ra bãi trực thăng của SÐ2, Thời, trung đội 1, toa trực, sẽ nhảy chuyến đầu tiên, sau đó là Tư và Lợi... Các toa có thắc mắc gì không? Ðại úy Huệ kết thúc buổi họp với sự phân công như trên. Chúng tôi, là những Thiên lôi, chỉ đâu đánh đó, đã quá quen với những cuộc hành quân như thế nầy, nên chẳng ai có thắc mắc gì, tuy nhiên đặc biệt trong lần nầy, mấy thằng Trung đội trưởng chúng tôi đều có thắc mắc ngoài lề.- Sao lại có chuyện kỳ cục vậy Ðại úy, không phải mai mình về Sai gon? Chỉ là hành quân lục soát chứ có phải đụng nặng đâu mà phải sử dụng khẩn cấp mình? Chuyện gì đây???
- Moi cũng đâu có biết đâu, ngay Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng ổng cũng không ngờ, Chiều mai mình mới được bốc về Sài gòn, Bà ấy từ Sài gòn ra, có làm tiệc khoản đãi từ giã mấy xếp ở đây, tại Câu lạc bộ Phượng hoàng sáng ngày mai.
Trước khi ra về, chuẩn bị cho cuộc hành quân ngày mai, Trung úy Hòa Râu, Ðại đội phó, lầu bầu với chúng tôi:
- Mẹ! Ðúng là con ghẻ, mồ côi, được dịp xài, xài cho quá mức...!!
Chúng tôi im lặng không nói gì, chỉ có Tư Lựu đạn lắc lắc đầu (Tật cố hữu của hắn) nhoẻn miệng cười ruồi!! Tôi thật tình không hiểu nụ cười của hắn hôm nay là bất mãn hay là... đau khổ!!
Về đến trung đội, tôi họp các Tiểu đội trưởng, truyền đạt lệnh hành quân ngày mai. Với một chút chủ quan, tôi nói thêm, lệnh cho mang theo một ngày cơm vắt, nhưng ai muốn mang, hoặc không cũng được vì có thể cuộc hành quân sẽ kết thúc thật sớm, vùng hành quân chúng ta chỉ là lục soát khoảng hơn một cây số thôi!! Chính tôi cũng dặn đệ tử tôi không cần mang theo cơm, ý của tôi là dành bụng dớt tô Mì quảng cuối cùng trước khi lên máy bay về lại Sài gòn vào buổi chiều cùng ngày!!
Chúng tôi có mặt sẵn sàng tại bãi bốc SÐ2 lúc 6 giờ sáng. Trực thăng Mỹ sẽ bốc chúng tôi vào 6:30. Có 10 chiếc trực thăng bốc quân và vì phải đổ quân một lúc cho 2 cánh nên mỗi lần bốc 5 chiếc cho mỗi cánh quân. Trung đội tôi trực hôm nay nên sẽ được bốc đầu tiên.
Chưa quá 5 phút bay, trực thăng bỗng bất ngờ đột ngột đổi cao độ, sà xuống bãi đáp. Không hiểu vì quá chủ quan hay vì một lý do đặc biệt nào khác mà cuộc đổ bộ hôm nay có vẻ khác thường hơn những lần đổ bộ khác, tôi không thấy có trực thăng chỉ huy và trực thăng cobra yểm trợ. Trong lúc trực thăng vừa xà xuống, tôi nghe từng loạt AK bắn bốp bốp vào chúng tôi. Do kinh nghiệm và phản ứng tự nhiên, khi trực thăng còn khoảng 3 thước cách mặt đất, chúng tôi đã bung mình nhảy xuống. Ngay lập tức trung đội tôi bung rộng ra an ninh chung quanh bãi đáp, chưa kịp gọi báo về Ðại đội, chúng tôi đã hạ 5 tên, bắt sống 2 tên tại chỗ!! Một phép lạ nào đó, khi kiểm soát lại, trung đội tôi chưa bị một thiệt hại nào. Vừa gọi báo tỉnh hình về Ðại đội, vừa ra lịnh trung đội nhanh chóng tiến chiếm mấy vuông nhà trước mặt theo hướng tiến quân. Tiếng AK và Garant của ta và địch vang động không ngừng. Tiến chiếm liên tục khoảng 5 vuông nhà, nhà ở đây gần giống như ở thôn quê miền Nam, có từng vuông vườn riêng biệt, san sát nhau vừa tre, vừa khóm... nhưng khô ráo, không có mương rãnh như trong Nam, lúc vừa chiếm xong vuông nhà thứ 6, tôi ngoảnh sang bên hỏi to:
- Tụi bây có lục soát căn nhà nầy chưa?
Binh nhì Tỵ, đệ tử ruột của tôi, từ cửa sau căn nhà bước ra, vừa nói:
- Dạ xong rồi Thiếu úy.
Ngay khi tiếng úy vừa dứt, một tràng AK trước mặt bắn xả về phía chúng tôi. Khi nghe Tỵ trả lời, tôi quay sang nhìn hắn, Tỵ chỉ cách tôi khoảng 2 thước, tôi thấy Tỵ giật người lên, ngã xuống như một thân cây vừa mới đốn. Phản ứng tự nhiên, tôi nhào lại đỡ Tỵ dậy. Nguyên một tràng AK đi chéo từ dưới lên trên đã ghim vào thân thể của Tỵ. Máu trong người Tỵ bắn vọt lên đầy quần áo, mặt mũi của tôi... Tôi chỉ kịp thấy Tỵ trợn trừng cặp mắt nhìn tôi, thân hình giật giật lên mấy cái rồi nghẻo xuống, bất động.
Thật khó mà diễn tả cho hết được những gì trong tôi hiện tại, mùi máu tanh của Tỵ, hòa lẫn với mồ hôi của tôi, chảy dài trên mặt, thấm vào miệng vừa mặn, vừa tanh đã không làm cho tôi hãi sợ, mà trái lại, đã làm máu điên trong người tôi bừng bừng nổi dậy. Tuy mới ra trường, về TQLC chưa quá 7 tháng, tôi đã nổi tiếng là một sĩ quan du đãng, chịu chơi, rảnh ra là uống rượu và đánh lộn. Cái máu nầy đã làm cuộc đời binh nghiệp của tôi ba chìm bảy nổi, chín cái lênh đênh về sau nầy... Buông Tỵ xuống, máu nóng trong người tôi hừng hực dâng lên, tôi khoát tay ra lệnh toàn trung đội Xung Phong! Không cần là chân vịt, chân vẹt chi nữa cả. Binh nhất Nguyễn Văn Chiến, xạ thủ Trung liên BAR, vừa khom mình nắm tay nắm trung liên định chạy theo tôi thì lại một loạt đạn AK nữa nổ về phía chúng tôi, Chiến lãnh 2 viên vào Mông trái, Tôi thấy rõ ràng mảnh thịt và máu văng lên, thêm một lần nữa, máu của Chiến lại văng vãi lên tôi. Không ngờ chúng tôi phản ứng liều lĩnh và thần tốc như vậy, nguyên một toán Việt Cộng khoảng 6 tên trước mặt phóng lên, bỏ chạy. Nhưng quá trễ rồi, chạy đi đâu được với những chiến sĩ Hắc Long chúng tôi, bọn chúng bị hạ ngay tại chỗ (thời gian nầy TQLC chúng tôi còn sử dụng Garant, Trung liên Bar, Ðại liên 30...)
Tiến chiếm một lúc thêm hơn 5 vuông nhà nữa, đến một đống rơm, tôi ra hiệu cho trung đội dừng lại để thở. Hạ sĩ Sang, hiệu thính viên PRC10 ngồi cạnh bên tôi, thấy mặt mày, mình mẩy tôi đầy máu, Sang hỏi tôi:
- Ông thầy có bị thương đâu không vậy?
Tôi bảo là cũng không biết có bị chỗ nào không, đâu xem thử giùm coi có bị gì không vậy? Sang quan sát, rờ vào những chỗ nhiều máu nhất trên người tôi xong xác nhận không thấy có vết nào, tôi bảo hi vọng là không sao, không nghe đau đặc biệt ở đâu cả. Móc bi đông làm một ngụm nước, máu và mồ hôi lần nữa được dịp thấm vào giọng của tôi. Bình thường, mùi máu tanh nầy sẽ làm tôi nôn mửa, nhưng hôm nay, tự mình nếm những giọt máu của đồng đội, hòa với mồ hôi mặn của mình, tôi chẳng những đã không buồn mửa mà cảm thấy như là những cốc rượu Martel không pha đá, làm đắng miệng và nóng hừng hực lòng tôi!!
Vì chủ quan, không mang cơm theo, sau một lúc quần thảo, tôi cảm thấy hơi xót ruột. Trong lúc quan sát phía trước, chuẩn bị tấn công tiếp, tôi nghe mùi Mít chín thơm lừng, Chiêu, tà lọt tôi, móc ra từ đống rơm một trái mít ướt đã chín, banh ra trước mặt:
- Kệ Mẹ nó, tính sau, dớt đỡ đi ông thầy.
Cuộc đời những thằng lính TQLC của chúng tôi là như vậy, cái chết thật hết sức bình thường và cũng chính từ cái bình thường đó, chúng tôi đã tự xem thường hết tất cả mọi sự. Thử hỏi Cái chết đã chẳng còn quan trọng thì còn có cái gì thật sự được xem là quan trọng đây??
Trong lúc ngồi nuốt vội mấy miếng mít ướt nhão nhoẹt, nghe tiếng heo, gà kêu la eng éc chung quanh, tôi bổng giật mình nghĩ ra: Lạ thật, khi họp hành quân được cho biết đây là vùng dân cư đang ở, thế mà tôi có thấy bóng dáng người dân nào đâu? mỗi căn nhà chiếm qua, chúng tôi đều có lục soát cẩn thận, thế mà nào đã thấy ai đâu? Tôi chợt nghĩ lóe lên, không lẽ chúng tôi đã xông vào một chiến trường được chuẩn bị và sắp đặt từ trước? Không lẽ tin tình báo của Sư đoàn 2 lại tồi tệ đến mức như vậy sao? Cả một khối dân di tản mà không một ai hay biết? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng là một thiếu úy quèn, chỉ huy vỏn vẹn không quá 30 người lính, cho dù có đúng hay sai, tôi sẽ phải làm được gì đây? Hơn nữa, tình hình hiện tại không cho phép tôi suy nghĩ nhiều hơn khi mà trong máy lại vang vang tiếng Ðại úy Huệ hối thúc tôi nhanh chóng xông về phía trước. Lấy lại bình tĩnh, tôi bắt đầu cho áp dụng đúng binh pháp, cho tiến chiếm theo thế chân vẹt, Tiểu đội yểm trợ, Tiểu đội xung phong, cứ thế lần lượt thay nhau. Lần tấn công nầy không mấy khó khăn như những vuông nhà trước, địch chỉ bắn vu vơ xong bỏ chạy, trái lại, bên phải tôi, cánh quân của Ðại đội 4, tiếng súng của ta và địch vẫn giòn giã, tôi nghe được cả tiếng chửi thề vang vọng của quân ta. Nhưng cánh quân Ðại đội 4 cũng thanh toán và tiến rất nhanh, gần song song với tôi. Thêm mấy vuông nhà nữa, Trung đội tôi lọt ra một vùng đất trống, đúng hơn đó là bãi cát và rừng chồi lúp xúp ngang bụng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao áp lực bên tôi nhẹ hẳn đi. Thì ra bọn VC chỉ nằm ở các vuông vườn nhà dân mà không nằm ở khoảng rừng chồi trước mặt, có lẽ nhằm tránh hỏa lực yểm trợ từ trực thăng võ trang của ta. Ðại đội 4 cũng vừa ra khỏi vuông nhà, phía trước mặt là một dãy đất cao, giống như bờ đê ấp chiến lược. Sau khi chiếm dãy đất cao, tất cả Tiểu đoàn được lệnh dừng lại tạm nghỉ. Phía trước mặt Ðại đội 4 bây giờ là một khoảng đất trống ngắn, ước khoảng không hơn 20 thước, có rừng chồi lưa thưa. Qua khỏi khoảng trống ngắn đó là một khu nhà dân, bề ngang khoảng hơn trăm thước, chạy dài ra tới gần Quốc lộ. Khoảng cách của chúng tôi từ đây ra Quốc lộ cũng khoảng 1000 thước thôi. Trong làng có nhiều tre và trông có vẻ rất um tùm, khó quan sát. Trước khi vào bìa làng, phải qua một con mương rộng khoảng 4 thước, sâu khoảng 1 thước rưỡi. Ðây có lẽ là hào chống chiến xa. Hào nầy chắc đã có từ lâu, dưới lòng hào không có nước, nhưng có nhiều cỏ ngắn. Phía bên phải của làng cũng là khu rừng chồi lưa thưa.
Trên đầu chúng tôi lúc nầy, đang có một L19 của Không quân Việt Nam vòng vòng quan sát. Tiếng súng được tạm thời im lặng khoảng gần 20 phút. Bây giờ có lẽ cũng hơn 3 giờ chiều, ánh nắng mặt trời hơi chếch về tây. Hạ sĩ Sang đưa ống liên hợp cho tôi bảo là Ðại bàng muốn gặp. Ðại úy Huệ bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe hô xung phong sẽ cùng đồng loạt nhào lên. Tôi đáp nhận và thông báo, ra lệnh Trung đội sẵn sàng!!
Phút chờ đợi thật hết sức là ngột ngạt!! Vài phút sau, khẩu Ðại liên 30 tăng phái cho Ðại đội 4 bắt đầu tác xạ vào làng...
Vừa dứt tràng đại liên, súng nhỏ đồng loạt khai hỏa... Tiếng hô xung phong từ Ðại đội 4 vang động cả một vùng. Tôi và cả Trung đội, nhổm dậy cùng tiếp hô xung phong và phóng mình lên phía trước.
Tiếng súng nhỏ phía Ðại đội 4 bỗng dưng thưa thớt, tôi bất ngờ nghe một tiếng xung phong vang vọng lần thứ 2, lần nầy không phải từ phía ta mà là phát lên từ phía trong làng, tôi chỉ kịp thấy loáng thoáng những bóng người từ trong làng lao vụt ra, hướng về phía Ðại đội 4. Bọn địch bật dậy từ những hầm chữ A kiên cố ở bìa làng. Hai bên đã bắt đầu lao vào nhau cận chiến. Cận chiến ngay tại bìa làng, ngay dưới hào chống chiến xa... Ðồng thời, hỏa lực từ trong bìa làng chuyển thẳng về phía cánh trái chúng tôi, mấy khẩu thượng liên ào ạt bắn rát về phía trung đội tôi. Vì là rừng chồi thưa, cao chỉ ngang bụng, khoảng cách không hơn 50 thước, chúng tôi không còn cách gì khác hơn là nằm xuống tại chỗ, chịu trận. Ðã vậy, phía sau chúng tôi, 2 đại đội bọc hậu cũng đang bị đồng loạt tấn công. Thì ra, chúng tôi đã bị lùa vào chỗ chết, bốn bề thọ địch, không còn ai có thể cứu ai!!
Trong lúc đó tiếng la hét, chửi rủa vẫn còn rầm rập vang động phía Ðại đội 4. Biết Ðại đội 4 đang lâm nguy nhưng tôi không làm sao ngóc đầu lên được ở cái địa thế quái ác nầy. Bất ngờ một người chạy lao đến, nằm bên tôi. Nhìn lại thì ra là Trung sĩ Thạch Rên, trưởng toán cận vệ của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng. Tôi hết hồn:
- Thiếu tá ra sao rồi??
- Sao Anh lại ở đây?
Thạch Rên nhìn tôi lắc đầu không nói gì cả. Tôi bỗng thấy rợn cả người!! Không lẽ Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng đã hi sinh? Thú thật tôi không thể ngờ, cũng không thể tưởng tượng được ra rằng Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng thật sự đã hi sinh!!
Chiếc L19 vẫn lượn trên đầu chúng tôi. Nhìn sang bên kia bờ sông Vệ, xa về phía Quốc lộ 1, tôi thấy rõ căn cứ hỏa lực với mấy khẩu đại bác, nhưng chắc chắn không thể giúp gì được trong hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi.
Súng đạn và sự hỗn loạn dần dần tạm lắng xuống. Lúc nầy Thạch Rên mới lấy lại bình tĩnh kể sơ lại tôi nghe.Vì luôn luôn kề cận bên Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng nên lời hắn kể nhất định là chính xác. Theo như lời Thạch Rên tóm tắt với tôi là khi dừng lại nghĩ trên bờ đất, Quan sát viên L19 có báo cho Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng là có nhiều dấu hiệu trong ngôi làng phía trước mặt có thể có một đơn vị lớn của địch, nhưng Thiếu tá Phước không tin, cho rằng có thể là dân chúng trong đó thôi. Lúc xung phong vào làng, chính Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng cùng toàn ban tham mưu Tiểu đoàn đã nhào lên phía trước với Ðại đội 4. Khoảng gần nửa tiếng sau, tiếng súng dần dần im, cái im lặng thật hãi hùng. Ðại úy Phạm Nhả, Tiểu đoàn phó, cho các Ðại đội quây lại, nằm tại chỗ. Kiểm điểm lại, Ðại đội 4 bị thiệt mất gần 3 trung đội, trung úy Long không sao. Toàn ban tham mưu Tiểu đoàn chỉ có Trung úy Lê Văn Huyền, Ban 2 và một số thật ít Quân báo, chạy ngược được về phía sau, Ðại đội 2, sống sót, còn lại tất cả đều đã hi sinh: Thiếu tá Dương Hạnh Phước, Tiểu đoàn trưởng, Thiếu tá Cố vấn trưởng, trung úy phụ tá Cố vấn và thượng sĩ truyền tin, Bác sĩ Tiểu đoàn Lê Hữu Sanh cùng một số sĩ quan, quân nhân chuyên môn trong ban chỉ huy Tiểu đoàn. Trung đội tôi, dù dưới áp lực thật nặng nề của hỏa lực địch trong một tầm bắn rất gần, nhưng may mắn chỉ vài anh em bị thương nhẹ. Ðến giờ phút nầy, tất cả cấp chỉ huy lớn nhỏ chúng tôi đều hiểu rằng chúng tôi đang lọt vào vòng vây đã được sắp đặt sẵn của địch. Không thể tiến và cũng chẳng có thể lùi, chỉ duy nhất là tử chiến tại chỗ. Chúng tôi, mấy tên Trung đội trưởng, được gọi đến gặp Ðại úy Ðại đội trưởng. Ðại úy Huệ, đôi mắt đỏ hoe, cố ngăn ngấn lệ, thông báo cùng chúng tôi tin buồn sơ khởi trên, đồng thời báo cho chúng tôi biết là Giặc có khả năng sẽ tràn ngập chúng tôi bất cứ lúc nào. Lệnh: Ðào hố, sẵn sàng tử chiến tại chỗ, tất cả nếu có bất cứ ai bỏ chạy khỏi vị trí sẽ bắn ngay. Chỉnh đốn lại đơn vị, chờ lệnh mới.
Ðại úy Cố vấn phó đề nghị cho không lực Hoa Kỳ đến giội bom nhưng Ðại úy NhaỰ không đồng ý vì xác Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng, Cố vấn, Bác sĩ... và nhất là không nắm rõ tình hình quân ta ai còn, ai mất bên trong làng?! Trở lại Trung đội, đang họp thông báo cùng quí vị Tiểu đội trưởng, qua ám danh truyền tin, Ðại đội kêu tôi cho thả trái khói màu vàng (Có lẽ theo yêu cầu của L19). Tôi vừa cho bật trái khói màu vàng, thì ngay tức khắc bên trong làng cũng bật trái khói màu vàng, tôi được lệnh bật tiếp trái khói màu tím, thì cũng vậy, ngay tức khắc trong làng cũng bật trái khói màu tím!!!
Khoảng hơn 4 giờ chiều, trong lúc chúng tôi căng mắt theo dõi từng diễn tiến của địch, chờ đợi một cuộc tấn công tràn ngập thì phía Quốc lộ 1, nơi Tiểu đoàn Ðịa phương quân án ngữ và trừ bị cho chúng tôi, tiếng súng bổng vang lên rầm rộ, giòn giã, chứng tỏ họ cũng đang đụng nặng. Thì ra, họ được lệnh vào tiếp viện cho chúng tôi, nhưng vừa rời khỏi vị trí, họ đã bị chận đánh, không vượt qua được!!
Theo suy nghĩ của chúng tôi, nếu tình trạng nầy kéo dài, chúng tôi có thể sẽ bị tiêu diệt trong đêm nay. Nghĩ thì nghĩ nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng vững chắc ở chính mình vì muốn tiêu diệt chúng tôi, một Tiểu đoàn TQLCVN thiện chiến, bọn VC cũng sẽ phải trả một giá thật đắt cho hành động liều lĩnh đó, cho dù bọn chúng đông đến cỡ nào, chúng tôi trong thế thủ, bọn chúng sẽ là những bia thịt cho chúng tôi xơi tái. Nỗi lo lớn nhất của chúng tôi lúc nầy là số đạn dược cá nhân trên mình Anh em binh sĩ, sau một ngày chiến đấu đã vơi đi khá nhiều, sẽ không đủ để sử dụng nếu không được tiếp tế kịp thời trước hành động tấn công biển người của bọn chúng!!
Hạ sĩ Sang đưa ống liên hợp bảo là Ðại bàng muốn nói chuyện với tôi. Ðại úy Ðại đội trưởng báo một tin mừng là sẽ có một Chi đoàn Thiết quân vận sẽ vào tiếp viện và tiếp tế đạn dược cho chúng tôi, từ Quốc lộ, họ sẽ tiến dọc bờ sông về hướng Trung đội của tôi, bảo tôi sẵn sàng, ra hiệu khi họ đến, tránh ngộ nhận. Tin nầy đến thật đúng lúc, làm cho tất cả mọi người phấn chấn hẳn lên. Chưa đầy 30 phút sau, chúng tôi đã nghe được tiếng xe Thiết giáp M113 ầm ì phía Quốc lộ hòa lẫn với tiếng Ðại liên dồn dập của Thiết giáp. Tôi cắt cử 3 khinh binh bò xa ra phía trước sẵn sàng ra hiệu để đón họ.
Mặc dù về Tiểu đoàn được gần 7 tháng nhưng với Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Dương Hạnh Phước, tôi thực chẳng hiểu chi nhiều về Ông, chỉ được biết, qua mấy đàn Anh trong Tiểu đoàn, Ông là Ðại Niên trưởng của chúng tôi, xuất thân từ khóa 10 VBLQDL. Dáng người cao to, nghiêm nghị (có ông tiểu đoàn trưởng nào, nhất là Tiểu đoàn trưởng của một Tiểu đoàn TQLC, mà không nghiêm nghị!). Lần tiếp xúc duy nhất cùng Ông đó là lần 5 thằng Thiếu úy mới ra lò chúng tôi về trình diện Tiểu đoàn tại hậu cứ Suối Lồ Ồ. Và cũng gần như là một thông lệ, những thằng nhóc Trung đội trưởng mà tiếng lóng dành gọi chúng tôi là những Hạ Sĩ Chịu Chơi!, muốn khỏi bị nắng chiếu đen da, xám mặt, chúng tôi luôn luôn tìm chỗ tránh Mặt Trời!! Chỉ duy nhất có một lần kỷ niệm với Ông mà tôi rất lấy làm thích thú, đó là 2 tuần trước đây, trong lúc tôi và Niên trưởng Lê Quí Bình đang ngồi lai rai tại một quán Bar ngoài thị xã Quảng ngãi. Trong lúc hai chúng tôi chén chú, chén anh thì tôi nghe bàn bên cạnh, Ông Ðại úy Bộ binh, nói với 2 Ông Thiếu úy cùng bàn:
- Những thằng lính rằn ri nầy chỉ là đám lính trộm cướp.
Không dằn được, tôi đến trước vị Ðại úy, đưa tay lên chào, xong, tôi hỏi:
- Xin lỗi Ðại úy, Ðại úy vừa nói gì? Ðại úy có thể vui lòng lập lại rõ ràng một lần nữa không? Ông ta tái mặt ngồi yên. Nhanh như chớp (Sở trường của tôi) một cú đấm trời giáng tôi tặng thẳng vào mặt Ông. Hai vị Thiếu úy nhổm dậy. Tôi nhanh nhẹn rút khẩu Colt đang lận lưng quần, chỉa thẳng vào họ và ra lịnh ngồi yên, đồng thời dõng dạc nói với Ông Ðại úy:
- Ðây là chút cảnh cáo, yêu cầu từ nay Ðại úy nói năng cẩn thận hơn!
Tôi trở lại bàn tiếp tục nhậu, xem như chẳng có gì! Cả 3 người bàn bên cạnh lặng lẽ bỏ đi! Chưa đầy nửa tiếng sau, trung úy Lê Văn Huyền, Trưởng ban 2 Tiểu đoàn tìm gặp tôi:
- Thái dương kêu Ông về trình diện gấp.
- Chuyện gì tôi phải trình diện? có thiệt đúng tôi không? -Không hiểu chuyện gì, dường như có Ông Ðại uý BB khiếu nại chi về Ông đó. À thì ra là vậy, Huyền chở tôi về thẳng văn phòng Tiểu đoàn. Vừa bước vào, tôi đã thấy Ông Ðại úy ban nảy đang ngồi trong phòng. Tôi đứng nghiêm, chào, trình diện đúng lễ nghi, quân cách.Thiếu tá Dương Hạnh Phước quắc mắt nhìn tôi:
- Anh là sĩ quan Thiếu úy, Anh đã làm gì với Ông Ðại úy nầy? Anh có biết như vậy là hành hung thượng cấp không? - Thưa Thiếu tá, Ông Ðại úy nầy nói “Những thằng lính rằn ri toàn là những quân trộm cướp”. Vì danh dự của Binh chủng, tôi chỉ muốn nhắc nhở Ông Ðại úy nầy nói năng cẩn thận hơn thôi! Ông đập bàn, hét lớn:
- Tôi sẽ phạt Anh, sẽ nhốt đầu Anh...
Có biết không? Anh đi ra! Tôi đưa tay lên chào, quay lưng bước ra với những bực tức trong lòng... Nhưng... liền đó tôi nghe: ÐM. súng phát cho làm gì, không bắn mẹ nó đi, đánh chi cho nó thưa gửi rắc rối!!
Từ đó tôi cảm thấy khoái Ông Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng đàn anh nầy. Không ngờ, hôm nay tôi đã vĩnh viễn mất Ông!!! (Trung tá Lê Văn Huyền, hiện nay đang định cư tại Iowa, Thiếu tá Lê Quí Bình, đang định cư ở Pháp).
Thời gian lúc nầy quả thực là dài, quá dài!!! tiếng xe thiết giáp cứ vang động dồn dập nhưng khoảng cách từ Quốc lộ 1 vào chỉ 1000 thước thôi mà chờ hoài vẫn không thấy... Và rồi khi gần 6 giờ chiều, chiếc M113 dẫn đầu đã đến với chúng tôi. Quá vui mừng, tôi bật dậy, quên cả nguy hiểm, chạy ra tiếp đón họ. Từ trên xe, một Ông Trung tá, mặc bộ đồ Jumpsuit màu đen (giống như đồ bay của Pilot ) nhảy xuống. Ông vồn vã hỏi tôi: Chào em, Em giúp Anh cho gặp cấp chỉ huy lớn nhất của Em ở đây. Tôi đưa tay lên chào và kịp nhìn tên Nhơn, thêu trên ngực áo của Ông. Thì ra Ông là Trung tá Mã Sanh Nhơn. Tôi báo cáo cho Ông biết là Ðại úy Tiểu đoàn phó của tôi đang ở phía sau, tôi gọi Trung sĩ nhất Vũ Ðình Thu, Trung đội phó của tôi, đưa Ông đến gặp Ðại úy Phạm Nhả. Lần lượt cả Chi đoàn M113 đều đã đến, nằm thành một hàng dọc trước trung đội tôi. Quá sung sướng, cả trung đội đồng loạt đứng dậy vỗ tay hoan hô Thiết giáp!!
Trời vừa sụp tối, nguyên chi đoàn Thiết quân vận dàn hàng ngang bên hông làng, tác xạ tối đa hỏa lực vào làng. Ðại đội 3 của Trung úy Nguyễn Ðình Thủy, biệt phái một trung đội do Chuẩn Úy Lương Văn Cường (Cường Tây lai) chỉ huy, nương theo hỏa lực, bò vào hướng tấn công cận chiến lúc ban chiều để tìm lấy xác Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng, Cố vấn, Bác sĩ Sanh và các Sĩ quan trong ban tham mưu Tiểu đoàn. Công tác nhanh gọn, hoàn tất trong vòng 15 phút.
Phần chúng tôi, cấp tốc mang những đạn dược vừa được tiếp tế từ M113 ra sau Ban chỉ huy Tiểu đoàn để phân chia cho các Ðại đội.
Sau đó, Chi đội M113 bố trí thàng vòng tròn, trong phạm vi phòng thủ của Trung đội tôi. Máy bay C123 bắt đầu bao vùng, thả trái sáng và sẵn sàng yểm trợ cho chúng tôi. Với đạn dược vừa được bổ sung đầy đủ, nỗi lo của chúng tôi đã vơi nhẹ hẳn đi. Bây giờ thì chúng tôi đã sẵn sàng, tới đâu thì tới...
Chiến trường sau một ngày thật sôi động giờ đã hoàn toàn im lặng, lợi dụng thời gian, chúng tôi móc sửa lại những hố cát đào vội ban chiều. Chúng tôi hầu như không có một ai ngủ được vì hầu hết không ai mang theo cơm, cái đói bây giờ có dịp thoải mái hành hạ chúng tôi!! Hơn nữa, qua trái sáng, quan sát vào làng, chúng tôi thấy rất rõ ràng bọn VC di chuyển lũ lượt bên trong. Không yên tâm, tôi đến gặp Ðại úy Ðại đội trưởng báo cáo tình hình và xin chỉ thị. Với giọng khàn khàn pha chút mệt mỏi, Ðại úy Huệ bảo:
- Thây kệ nó, Toa dặn con cái cẩn thận quan sát, theo dõi. Nếu nó nhào ra chơi mình thì mình chơi lại, không cứ kệ bố nó đi!!
Khoảng gần 5 giờ sáng, toàn Ðại đội chúng tôi sẵn sàng chờ dứt đợt tác xạ của Thiết giáp là bắt đầu xung phong vào làng, lần nầy chúng tôi sẽ vào bên hông trái của làng tức là từ phía đóng quân đêm của chúng tôi. Thiết giáp vừa ngưng tác xạ, Toàn Ðại đội 1 chúng tôi, lần nữa đồng loạt hô xung phong phóng thẳng vào làng!! Nhưng, không có một phản ứng nào của địch, bọn chúng đã di chuyển khỏi nơi đây. Chúng tôi đổ ra lục soát. Ôi! Thật là thê thảm, Anh em binh sĩ Ðại đội 4 và Trung đội Quân báo Tiểu đoàn chết đủ kiểu: Ðứng, ngồi, nằm, quì, đâm, bắn, bóp cổ... dưới hào chống chiến xa, trên bìa làng... Chỉ còn có 3, 4 người còn sống sót, bị thương, giả chết và sau đó bò trốn vào những lùm bụi cạnh hào chống chiến xa, trong đó có Thượng sĩ Nguyễn Văn Lô, Trung đội phó của Lê Ðình Quỳ, Ông bị bắn bể gót chân, giả chết chui vào giữa bụi tre trốn kín trong đó. Ngay khi vừa vào, tôi đã cố công tìm kiếm Lê Ðình Quỳ, nhưng không tìm thấy đâu cả, nghe tin Thượng sĩ Lô còn sống, tôi vội vã tìm đến hỏi thăm, Thượng sĩ cho biết lần cuối cùng còn thấy Lê Ðình Quỳ đang cận chiến 1 lúc với 3 thằng VC dưới hào, nếu không tìm được xác như vậy chắc là đã bị bắt rồi!! (Ðiều nầy đúng, Lê Ðình Quỳ bị bắt làm tù binh, được trao trả năm 1973). Có vài binh sĩ Ðại đội 4 thoát chạy dọc bên phải làng và đã chạy đến Tiểu đoàn Ðịa phương quân Blocking force ngoài Quốc lộ 1.
Sau hơn 4 tiếng đồng hồ lục soát, tản thương và di chuyển hoàn tất những Anh em tử sĩ, Tiểu đoàn được lệnh rút ra Quốc lộ 1. Xe của Sư đoàn 2 đã túc trực đưa chúng tôi về lại núi Thiên Ấn. Lúc ra gần đến Quốc lộ, một Ông Thiếu úy Ðịa phương quân đến gặp tôi, xưng là Ðại đội trưởng Ðại đội Ðịa phương quân, nhờ tôi giúp vào lấy xác một số Anh em Ðịa pương quân còn kẹt trong làng. Tôi chỉ ra sau, kêu Anh gặp Ðại úy Ðại đội trưởng của tôi, tôi chỉ là Thiếu úy Trung đội trưởng, không có quyền hạn chi cả.
Sáng hôm sau, một hoạt cảnh thật là bi thảm chưa từng thấy!! Nào mè xửng, kẹo gương, nón lá bài thơ... bị đạp, đập... vứt tung tóe tràn lan khắp cả vùng đóng quân. Cả Tiểu đoàn hầu như im lặng, không ai buồn nói đến ai... Nếu có, chỉ toàn là những tiếng chửi đồng loạt của Anh em binh sĩ thật thậm tệ. Và ngay sau đó, chúng tôi, toàn bộ Tiểu đoàn 5/TQLC được đưa đến nằm tại Phi trường Quảng Ngãi, tại đây chúng tôi được trang bị, bổ sung quân số tại chỗ từ Sài gòn đưa ra. Và vài hôm sau, 5 chiếc C130 đáp xuống bốc toàn bộ Tiểu đoàn chúng tôi, không phải về Sài gòn mà lúc phi cơ đáp xuống, chúng tôi ai cũng nhìn thấy tấm bảng thật to với dòng chữ: Welcome-Phú Bài-Huế. Một đoàn dài GMC của Sư đoàn 1, bốc chúng tôi ra Ðông hà, thảy tiếp vào rừng núi Khe Sanh. Lần nầy những chiếc quân xa chở chúng tôi, dường như có vẻ có chút nhẹ nhàng vì chúng tôi vừa thiếu mất một người Anh cả Dương Hạnh Phước và một số Anh em đồng đội chúng tôi, đã từ chối không theo chúng tôi, uất hận nằm lại mãi mãi nơi một làng nhỏ vô danh bên bờ sông Vệ thuộc Quận Mộ Ðức-Quảng Ngãi...
Lời cuối:
Gần nữa thế kỷ đã qua, biết bao nhiêu là mưa nắng đổi dời, nước mất, nhà tan!! Tên Thiếu úy lờ quờ mới ra trường Lê Văn Thời ngày xưa giờ đã là Ông cụ, đang bước thật gần vào tuổi Cổ Lai Hi, cô đơn ngồi nhớ lại bạn bè đứa còn, đứa mất không khỏi ngậm ngùi!!
Có những điều mà nó cứ ám ảnh, mỗi khi ngồi nhớ lại chuyện ngày xưa, lòng cứ mãi bứt rứt không nguôi!! Hi vọng Các Ðàn Anh, các vị Chỉ huy cũ có thể trả lời:
- Tại sao Tiểu đoàn 5/TQLC phải ở lại thêm 1 ngày?
Ai đã yêu cầu? - Ai đã tổ chức cuộc hành quân lục soát? Nếu đã tổ chức cuộc hành quân tại sao không nắm vững được tình hình, cả một khối dân chúng di tản, tạo chiến trường để tiêu diệt Tiểu đoàn 5/TQLC mà nguyên một hệ thống tình báo hoàn toàn không biết gì?
Lê Văn Thời